http://nguoitinhuu.com/sachtruyen/PadrePio/header.jpg

Chương IV

Năm Dấu Thánh III

Vào năm 1919 sự ồn ào về Cha Piô và năm dấu thánh đă gia tăng mănh liệt đến độ các tu sĩ ở San Giovanni Rotondo phải đau khổ v́ bị tấn công, nhưng họ không cô đơn. Cha Piô cũng được sự hỗ trợ của các linh mục ở Ái Nhĩ Lan, Pháp, Tây Ban Nha, Anh, và Ba Lan. Cũng có rất nhiều linh mục Ư tin rằng Cha Piô được in năm dấu thánh.

Trong các bác sĩ tâm lư học, tâm bệnh học, và thần kinh học khám nghiệm năm dấu thánh của Cha Piô, vị bác sĩ đầu tiên là Bs. Luigi Romanelli, một bác sĩ nổi tiếng ở Barletta; cuộc nghiên cứu của ông gồm năm lần khám nghiệm.

Được ḍng Capuchin mời, Bs. Romanelli đă đến gặp Cha Piô vào tháng Sáu, 1919. Trong bản phúc tŕnh y khoa ông diễn tả các vết thương ở tay Cha Piô là những vết thương thuộc về cơ thể học gần các đốt bàn tay, hầu như h́nh tṛn, có đường kính khoảng hai xăng-ti-mét. Những vết thương này được che bởi cái vẩy màu nâu đỏ, các mô ở chung quanh không chảy máu, không mưng mủ, và không bị viêm.

Vị bác sĩ nói, "Vết thương ở tay ngài không chỉ ở ngoài da, v́ khi tôi dùng tay bóp vào bàn tay ngài, tôi cảm thấy có một khoảng trống." Ông kết luận, "Vết thương ở tay Cha Piô thực sự là những vết thương bởi sự đâm thâu qua. Đây có thể là lư do tại sao Cha Piô không thể nắm bàn tay lại được." Trong buổi tối hôm đó, Bs. Romanelli đă làm lại cuộc thử nghiệm tàn bạo đó, dù ông biết Cha Piô rất đau đớn. Ông lại làm cuộc thử nghiệm đó vào buổi sáng và luôn quả quyết rằng đó là những vết thương bị đâm thâu qua.

Bs. Romanelli cho biết, "Vết thương ở chân ngài cũng có đặc tính giống như ở tay, nhưng miệng vết thương rộng hơn. Chân th́ khó khám nghiệm hơn v́ nó dầy. Chỉ cần ấn nhẹ vào chân ngài thôi cũng đủ khiến Cha Piô nhăn mặt v́ đau đớn. Nước mắt dàn dụa trên mắt ngài chứng tỏ sự đau đớn của thân xác ngài là có thực."

Cái vẩy tṛn mầu nâu được tạo bởi máu từ từ đông lại, và dần dà những cái vẩy ấy rơi ra, để lộ vết thương với mọi chi tiết. Đường viền của vẩy thật sạch sẽ đến nỗi khi nh́n dưới kính phóng lớn cũng không thấy có nước hay có màu đỏ.

Một ngày kia Bs. Romanelli khám nghiệm vết thương ở ngực. Ông thấy vết thương này dài gần ba "inches" và thon nhỏ ở hai đầu, có máu chảy ra và có h́nh dạng thập giá để ngược. Vết thương nằm ở khoảng một "inches" bên dưới đầu vú bên trái và ngay bên ngoài trái tim và cũng có đặc tính như các vết thương khác. Mép vết thương cho thấy đó không chỉ là vết thương ngoài da. Các mô chung quanh vết thương không bị viêm, nhưng rất đau khi bị chạm nhẹ.

Khi một linh mục Capuchin từ Milan đến thăm, các linh mục khác nói cho ngài biết về vị trí vết thương của Cha Piô ở cạnh sườn bên trái, trong vùng gần tim.

Linh mục Capuchin này tuyên bố, "Vết thương của Đức Kitô là ở bên phải. Chắc chắn là ngọn giáo từ dưới đâm lên, xuyên từ bên phải vào tim mà không thấu qua sườn bên kia."

Các linh mục đi t́m Cha Piô, và hỏi, "Có phải vết thương của cha nằm đối diện với vết thương của Đức Kitô không?"

Cha Piô bắt gặp ánh mắt ḍ xét của các linh mục. Ngài b́nh thản trả lời, "Nếu được giống hệt như vết thương của Đức Kitô th́ thật là quá đáng."

Bs. Romanelli nhận thấy khi được chữa trị tốt đẹp th́ các vết thương có vẻ lành lặn, nên ông ra lệnh cho Cha Piô, "Tôi muốn cha rửa tay với nước khử trùng và sau đó dùng găng tay sạch mà bọc, đừng dùng lại găng cũ bị dơ bẩn."

Cha Piô sẵn sàng nghe theo nhưng ngài quá mệt mỏi để thi hành những ǵ được sai bảo.

Khi thấy sự săn sóc thiếu chu đáo không ảnh hưởng ǵ đến vết thương, Bs. Romanelli để Cha Piô rửa các vết thương với xà-bông loại rẻ tiền nhất. Và điều đó cũng chẳng làm vết thương tệ hại thêm, hay biến chứng thêm. Ông cho bôi một loại thuốc để giúp vết thương mau lành. Sau cùng, ông dùng đủ mọi cách để chữa trị, nhưng các vết thương vẫn không thay đổi.

Bs. Romanelli lắc đầu tuyệt vọng. "Tôi không t́m thấy một chứng cớ bệnh lư nào cho phép tôi xác định những vết thương này về phương diện y khoa." Ông đă tŕnh lên Văn Pḥng Ṭa Thánh bản phúc tŕnh dài và có kèm theo h́nh ảnh.

Bs. Romanelli nói với Cha Bề Trên Paolino. "Tôi không thể nào giải thích được, kể cả các vết thương cũng như mùi thơm của Cha Piô."

"Cái ǵ của Cha Piô?" Cha Paolino hỏi.

"Mùi thơm. Một tu sĩ như Cha Piô lại dùng dầu thơm th́ không bất thường sao?"

Cha Paolino kinh ngạc và đồng ư rằng đó là điều khác thường.

Về sau, Bs. Romanelli viết thư cho cha bề trên báo cáo rằng ông lại ngửi thấy mùi thơm đó khi vừa bước xuống thang lầu nhà ông để chuẩn bị đến tái khám cho Cha Piô. Đó không phải là điều tự kỷ ám thị, ông nhấn mạnh là không có ai cho ông biết trước về điều đó. Và lần nào mùi thơm cũng giống nhau.

Cha Paolino thầm nghĩ có lẽ chính ngài phải đích thân điều tra trước khi sự việc ra ngoài tầm tay. Ngài chặn hai thầy đang trên đường đến nhà nguyện, và hỏi, "Hai con có thấy Cha Piô dùng dầu thơm không?"

Hai thầy cùng nhăn mặt. "Dầu thơm?" Một thầy cố nín cười hỏi lại.

Cha Paolino nhíu mày khó chịu. "Cha không nghĩ đó là điều tức cười."

Thầy vội vàng đáp, "Thưa cha không. Cha có muốn chúng con hỏi dùm cho cha không?"

Cha Paolino lau mồ hôi lấm tấm trên trán. "Không cần." Ngài thở dài, vội vă bước đi.

Cha Piô làm như không nghe thấy tiếng xầm x́ to nhỏ của các tu sĩ, và ngài tránh những cặp mắt ḍ xét khi ngài khó nhọc lê bước trên hành lang. Khi nói chuyện với ai, ngài cũng tránh đề cập đến vấn đề.

Ngày kia, ngài nói với một linh mục, "Chúng ta cần có một bệnh viện."

Cha gật đầu. "Dạ phải. Con đồng ư với cha."

Cha Piô tư lự một lúc và cảm thấy thích thú với ư tưởng này. Ngài cố thuyết phục bất cứ ai mà ngài nói chuyện dù rằng họ là những người không cần phải thuyết phục. Ngài nói, "Từ ngày đầu tiên tôi đến San Giovanni Rotondo này, t́nh trạng y tế ở Gargano thật tệ hại đến nỗi có một ông nhà nghèo kia bị thương, người ta phải đưa ông ấy từ Gargano đến Foggia bằng xe ḅ. Điều đó có nghĩa phải mất sáu tiếng đồng hồ, nên ông ấy đă chết v́ ra máu nhiều quá."

Mọi người đều tán thành điều đó. T́nh trạng y tế của một thành phố mà dân số ngày càng gia tăng đă bị quên lăng từ lâu. Chữ "bệnh viện" ở đây chỉ là một vài căn pḥng nhỏ trong phố, và không đủ giường cho bệnh nhân nằm. Trong các trường hợp khẩn cấp, vị bác sĩ địa phương thường được gọi đến nhưng chính ông phải mang theo dụng cụ hành nghề. Với những trường hợp nguy kịch, bệnh nhân phải đến các thành phố lân cận như Foggia, San Severe, hay Monte Santangelo, và ở đó, việc chữa trị lại bị tŕ hoăn v́ thiếu phương tiện liên lạc để có được thuốc men giúp đỡ nạn nhân.

Trong một bữa trưa, bỗng dưng Cha Piô nói lớn, "Tôi sẽ phải làm cái ǵ đó cho t́nh trạng này."

Mọi người nh́n ngài. Họ ngồi ở những chiếc bàn gỗ xếp thành ṿng tṛn trong pḥng ăn.

Một phút im lặng trôi qua. Một thầy ngồi đối diện với Cha Piô mỉm cười, nh́n khuôn mặt rạng rỡ của ngài và nói, "Cha làm ơn đưa cho con ổ bánh ḿ."